Field trip to Sedona, Arizona, November 2010
Săn Ảnh Vùng Đồi Đá Đỏ Sedona
Người viết : Phúc Thiện Nhựt (Anthony Phùng)
Email : phucthiennhut@gmail.com
ĐT : (714) 722-5615
Viết ngày thứ bảy, 23 tháng 10 năm 2010 - Thân tặng các anh, chị lớp nhiếp ảnh Nghệ Thuật Hội PSCVN, khoá 9 năm 2010 nhân chuyến đi săn ảnh khu đồi đá đỏ Sedona, tiểu bang Arizona từ ngày thứ sáu 15 đến chúa nhựt 17 tháng 10 năm 2010.
Trong lãnh vực nhiếp ảnh nghệ thuật, săn ảnh là một trong những điều kiện thiết yếu giúp các nhiếp ảnh gia thâu được vào ống kính những chủ đề dộc đáo, hình ảnh tuyệt vời cho từng thể loại.
Hội ảnh nghệ thuật PSCVN do nhiếp ảnh gia Vy Vy Trần cùng các nhiếp ảnh gia đã nổi tiếng trước năm 1975, quý ông Lê Văn Khoa, Lê Ngọc Minh, Dương Xuân Phương, Bùi Quý Lân họp tác thành lập và điều hành hơn 20 năm tại miền nam California. Ngày nay do các nhiếp ảnh gia hậu duệ trẻ trung, năng động có nhiều khả năng sáng tạo trong lĩnh vực nhiếp ảnh sau khi kỷ thuật nhiếp ảnh chuyển từ “analog” sang “digital”, tiếp tục điều hành và tổ chức các khoá học, các chuyến đi săn ảnh hàng năm.
Hội ảnh nghệ thuật này tôi đã có dịp giới thiệu cùng quý vị nhân dịp tham gia chuyến đi săn ảnh ở Mono Lake và Bodie Town năm 2008 (đọc bài “TRÊN ĐƯỜNG ĐI SĂN ẢNH” đăng trên Việt Báo online ngày 17 tháng 05 năm 2008) Hôm nay tôi xin nói đến chuyến đi săn ảnh VÙNG ĐỒI ĐÁ ĐỎ SEDONA, hội tổ chức cho khoá 9, tháng 11 năm 2010.
Khi nghe nói vùng đồi đá đỏ Sedona, tôi chưa biết ở đó có gì đặc biệt mà Hội tổ chức cho các “chuẩn nhiếp ảnh gia” đến săn ảnh vào mùa thu là mùa lá vàng, không đi săn ảnh mùa thu lá vàng trên vùng núi đồi cao nguyên California như hàng năm. Vả lại, từ Santa Anna đi Sedona, tiểu bang Arizona lộ trình xa hơn lên vùng cao nguyên Bishop, Mammoth Lake, White Mountain, Yosemite National Park. Tuy nhiên, vì là địa danh lạ tôi hăng hái ghi danh và được ban tổ chức cho tham gia, mặc dù tôi không phải học viên khoá 9 năm 2010. Đọc điều kiện và những vật dụng cần thiết cho chuyến đi săn ảnh 2 ngày, 2 đêm trên website của hội, tôi chuẩn bị đầy đủ, sẳn sàng lên đường.
Chuyến đi khởi hành 10 giờ đêm thứ sáu (15-10-2010) tại bãi đậu xe kế trạm xăng Shell trước chợ ABC như những lần trước. Khoảng 9 giờ mọi người đã có mặt tại điểm hẹn, kiểm lại hành trang, nghe trưởng ban tổ chức và điều hành chuyến đi thông báo thêm những điều cần thiết và sắp xếp chổ ngồi.
Nhìn 5 chiếc xe mini van Chrysler đời mới, mọi người đều nôn nao chờ giờ chuyển bánh. Như thông lệ, cô Jennifer Cúc Nguyễn (đoạn xương sườn cụt, nói theo thánh kinh Thiên Chúa Giáo) của ông Dean Vũ, (một nhiếp ảnh gia trẻ trung, năng động kiêm giảng viên khoá học) trưỏng ban tổ chức và điều hành chuyến đi đưa bản điều lệ trong suốt chuyến đi cho mọi người ký tên trước khi đoàn xe khởi hành. Lộ trình từ Santa Anna đến Sedona dài hơn 500 dặm (miles), thời gian di chuyển dự trù khoảng 9 tiếng đồng hồ.
Chiều cuối tuần nên hơn 9 giờ tối phố xá khu Little Saigon vẫn còn rộn rịp, 5 chiếc xe mini van với 31 “thợ săn ảnh” âm thầm lần lượt rời bến theo thứ tự từ số 1 đến số 5 gắn sau xe qua những xa lộ quen thuộc, 22E, 55N, 91E của tiểu bang California đoàn xe bắt đầu vào xa lộ Liên bang số 10E lúc 11:30 PM tối.
Đêm mùa thu, thời tiết mát mẻ, dễ chịu. Vùng ngoại ô xa lộ liên bang số 10 gia cư thưa thớt. Khi xe chạy qua những quãng đồng không mông quạnh, nhìn xuyên qua màn đêm như những vùng quê Việt Nam trước năm 1975. Chỉ có những trạm xăng dọc 2 bên xa lộ, những khu có sòng bài (casino) của các thổ dân do đỏ hoặc các khu thương mại bán lẻ giá sỉ (outlet center) là có nhiều đèn sáng và sinh hoạt về đêm.
Trước khi đến vùng đồi đá đỏ Sedona, tôi xin nói vài nét về địa danh này. Sedona đựợc đoàn người thám hiểm đầu tiên đến đây khám phá năm 1902, nằm trên độ cao 4500 ft, là một thị trấn nhỏ thuộc tiểu bang Arizona, cách thành phố Phoenix, thủ phủ tiểu bang Arizona 120 dặm, hướng bắc trên xa lộ liên bang số 17. Từ Sedona city đi tiếp về hướng bắc khoãng 28 dặm là thành phố Flagstaff và khoãng 108 sẽ đến Grand Caynon, một thắng cảnh du lịch nỗi tiếng thuộc Liên bang. Phố thị và cư dân thị trấn này tập trung trong thung lũng các ngọn đồi đá đỏ. Đường huyết mạch của thị trấn là xa lộ liên bang số 17 nối tiếp bằng liên tỉnh lộ 89A (Hwy 89A). Phố xá tập trung dọc theo đường huyết mạch liên tỉnh lô 89A (Hwy 89A), khu gia cư ở rải rác các khu đồi hoặc tập trung dưới thung lủng Red Rock Loop hoặc Village of Oak Creek.
Dọc theo liên tỉnh lộ (Hwy) 89A và 179, các đường ngang ngắn, đi vào các ngọn đồi hoặc vài ngôi nhà rãi rác ẩn, hiện giữa những lùm cây vùng nhiệt đối. Không có đường dọc, ngang như các thành phố lớn như chúng ta thường thấy nên các ngã tư đường xuyên qua đường huyết mạch không có đèn đường báo hiệu đỏ, vàng, xanh; thay vào đó là một vòng tròn (giống như các bùng binh ngã năm, ngã 6 ở Sài gòn nhưng nhỏ hơn, không trồng hoa hoặc dựng tượng, được báo hiệu bằng chữ “Roundabout” (đường ngoằn ngoèo, chạy vòng). Tại những giao điểm này, những nhánh đường ít lưu luợng xe có đặt bảng “yield” nên xe cộ vẫn chạy liên tục không phải ngừng chờ đèn báo hiệu, ngoại trừ vài ngã tư trên đường huyết mạch có đèn đường báo hiệu lưu thông đỏ, vàng, xanh.
Rải rác bao quanh khu thị trấn này là những ngọn đồi đá màu đỏ như gạch nung. Đứng từ xa nhìn vào giống những đồi đất đỏ, trông tưởng chừng như mềm và xốp nhưng là những khối đá cứng, đứng trơ trơ giữa không gian không biết từ bao giờ cho đến khi khám phá ra đến nay đã hơn một thế kỷ bị thời gian và gió, mưa mài dũa, xói mòn biến thành những hình thù nhiều góc cạnh; tổ ong; quả chuông; lâu đài; hang, đông . . . trông thật đẹp mắt.
Ở đây không có những ngọn núi cao như vùng đông bắc California hay khu ranh giới tam biên (đoạn đường ngoằn ngoèo khoãng 20 dặm trên xa lộ liên bang 15 xuyên qua biên giới 3 tiểu bang California, Nevada và Utah). Mùa đông không có tuyết phủ trên các ngọn núi cao, nên mùa hè không có tuyết tan chảy xuống thành suối đọng lại thành hồ như vùng cao nguyên California.
Thị trấn này không có cao ốc, hầu hết nhà 1 tầng, lác đác vài kiểu nhà 2 hoặc 3 tầng, lợp ngói màu đỏ giống như màu các khối đá đỏ. Nét đặc biệt, vì các ngọn đồi màu đỏ nên các cột đèn báo hiệu tại các ngã tư đường huyết mạch hoặc các rào chắn an toàn trên những đoạn đường ngoằn ngoèo nguy hiểm đi vào các khu đồi đá đỏ cũng sơn cùng màu như các khối đá đỏ trên đồi.
Arizona là tiểu bang nhiệt đới, không có các giống cây thông cao trên các sườn đồi như vùng cao nguyên Yosemite, White Mountain ở tiểu bang California. Trên các sườn đồi, mọc lẫn lộn những loại cây vùng nhiệt đới: Century plant, Banana Yucca, Arizona Cypress, Poinleaf, Cottonwood, Frickly Pear. Trong các công viên có các loại cây Sycamore (tàng cao nhưng lá thưa không cho nhiều bóng mát) như là Juniper và Masquite.
Đoàn xe âm thầm chuyển bánh trong bóng đêm, mọi người chưa ngủ nhưng yên lặng như để tâm tư mơ về những hình ảnh đẹp sẽ săn được trong chuyến đi, thỉnh thoảng từ chiếc máy walkie-talkie (2-way radio) trưởng ban tổ chức chuyến đi săn ảnh nhắc nhở các bác tài giữ đúng vận tốc, đổi lane qua mặt các xe truck hoặc ghé trạm xăng dọc đường vừa tiếp tế nguồn sinh lực cho chiếc xe, vừa giải toả sự dồn nén của bàng quang.
Sáng thứ bảy, khoảng 4:30 AM chúng tôi đến thành phố Phoenix, chuyển qua xa lộ liên bang số 17N trực chỉ Sedona cho kịp chụp cảnh bình minh trên giòng suối Oak Creek chảy xuyên qua Red Rock Pass Park. Muốn săn đưọc những kiểu ảnh đẹp có bóng ngã in trên giòng suối, mặt hồ, không gian phải yên lặng, mặt nước phẳng lì, nhiếp ảnh gia sẽ thâu được vào ống kính hình bóng ngã trên giòng suối rõ và đẹp. Đó là lý do đoàn săn ảnh đến giòng suối trước tiên nhưng đến nơi sớm quá (7:30 AM), cổng vào công viên chưa mở, đoàn săn ảnh hơi thất vọng nhưng chưa tuyệt vọng, vội đổi hướng đi tìm vị trí khác kẻo ánh bình minh lên nhanh.
Chúng tôi đến vùng đồi Sugar Loaf 8:30 AM. Mặc dù bình minh chưa lên cao nhưng ánh sáng cũng toả đều một vùng dồi bao la, nhìn từ xa xa những đồi đá đỏ hiện rõ dần. Khu đồi này không có gia cư toàn rừng cây Yucca Baccata, Pointleaf and Prickly Pear, đoàn săn ảnh băng theo lối mòn đất đỏ vào sâu trong rừng, người thích cảnh hùng vĩ của núi đồi tha hồ tìm bố cục bấm máy các góc cạnh khối đá đỏ; người thích chụp hoa xinh, cỏ lạ len lỏi vào từng lùm cây. Ngoài ra, những “chuẩn nhiếp ảnh gia” muốn có những kiểu ảnh sinh động hơn, nép mình quan sát, yên lặng chờ đợi những loài động vật hoang dã rình rập tìm mồi cho bữa ăn đầu ngày. Sau 1 tiếng đồng hồ bấm máy, đoàn săn ảnh trở về bãi đậu xe dùng điểm tâm, áp dụng câu: "Có thực mới vực được đạo". Bữa điểm tâm thịnh soạn bằng món xôi hấp nước dừa, lạp xường, tôm khô đúng khẩu vị Á Đông do công lao của chị Tina Dương cùng các chị “chuẩn nhiếp ảnh gia” nấu, mọi người ăn no nê và vẫn còn đủ phần cho 6, 7 người ăn.
Gần hết buổi sáng thứ bảy (16-10-10), đoàn săn ảnh trở lại vùng Red Rock Pass Park. Trả tiền vào cổng mỗi xe 10 đô la. Vừa xuống xe, mọi người rảo bước đến khu suối nước Oak Creek. Hôm nay cuối tuần nên giờ này đã có nhiều du khách vào công viên. Tôi cũng theo đoàn săn ảnh vào tận bờ suối, đứng phía hữu ngạn chụp được vài kiểu không dám đi xa hoặc qua phía tả ngạn, trên đường về nghe các anh, chị em kể lại phía tả ngạn có nhiều bốc cục, hậu cảnh đẹp hơn bên hữu ngạn, tôi tiếc quá nhưng đã muộn.
Trên đường từ bờ suối trở lại công viên tôi thấy một “chuẩn nhiếp ảnh gia” khoá 9, 2010 cũng vừa săn ảnh ở bờ suối trở về vai mang máy ảnh, tay cầm chân 3 càng (tripod), tay ... chống gậy bước chân tuy chậm chạp nhưng vững vàng. Đợi ông ta đến ngồi nghỉ chân nơi ghế đá trong công viên tôi lân la đến gợi chuyện : “Chà, chân máy ảnh của “ông anh” đẹp quá. “Ông anh” mua bao nhiêu vậy?” “Tôi mua trên “net” cái chân máy $175 và mua thêm phần phận phụ tùng gắn trên chân máy $75. Nhờ bộ phận này, khi gắn máy ảnh vào chân máy mình đỗi hướng máy ảnh tìm , bố cục dể dàng và nhanh hơn.”
Nghe “ông anh” trả lời và giải thích công dụng chân máy ảnh, tôi nghĩ chiếc máy ảnh “ông anh” đang mang trên cổ chắc phải thuộc loại “xịn” nên không dám hỏi tiếp sợ thêm tủi thân vì chiêc máy ảnh tôi mua từ năm 2008, đời cổ lổ xỉ, đợi “on sale” giá bình dân mới mua. Cái chân 3 càng mua ở Walmart $39.99 nhưng cũng tháp tùng theo đoàn “chuẩn nhiếp ảnh gia” đi săn ảnh nhiều lần, nhiều nơi, trông chẳng giống ai. Tuy nhiên, tôi cũng tự hào đã được hội nhiếp ảnh nghệ thuật PSCVN chọn 2 tác phẩm nhiếp ảnh trưng bày trong cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật năm 2008.
Ngồi nghĩ chân trên ghế đá tại công viên chờ đoàn săn ảnh trở ra, tôi tiếp tục hỏi thăm ông bạn ảnh về lĩnh vực nhiếp ảnh. Ông cho biết năm nay đã ngoại bát tuần (82 tuổi) nhưng vẫn còn đam mê nhiếp ảnh nên ghi danh theo học lớp nhiếp ảnh nghệ thuật khoá 9, năm 2010 và cũng đã đi săn ảnh với các anh em nhiều lần, nhiều nơi. Sau khi săn ảnh về tôi tự sửa ảnh, thay đổi bố cục, ánh sáng và màu sắc những tác phẩm săn được bằng computer. Nghe ông bạn ảnh nói chuyện đi săn ảnh, sửa ảnh bằng computer tôi nghĩ câu nói: "hậu sanh khả huý," ta nên thêm vào câu: “tiền sanh khả huý” sẽ đúng hơn.
Nếu quý vị có dịp nhìn thấy người bạn ảnh đã ngoại bát tuần, mỗi lần đi săn ảnh phải ... chống gậy hoặc quý cô “chuẩn nhiếp ảnh gia” tuổi đời còn quá trẻ nhưng cũng lặn lội đi săn ảnh, ngoài máy móc, chân 3 càng, vai mang “ba-lô”, quý cô cũng mặc áo giáp (loại áo có nhiều ngăn, nhiều túi các nhiếp ảnh gia thường mặc khi đi săn ảnh để đựng dụng cụ nhiếp ảnh), quý vị sẽ thấy sự đam mê nhiếp ảnh của các nhiếp ảnh gia và giá trị của những tác phẩm nhiếp ảnh nghệ thuật. Vừa nói chuyện vừa nhìn ông bạn ảnh ngồi nghỉ chân bên cạnh đồ nghề nhiếp ảnh với cây gậy chống tôi nhớ lại lời ông Huỳnh Phú Sĩ, nhiếp gia trẻ kiêm giảng viên các khoá nhiếp ảnh nói: “Khi sự đam mê nhiếp ảnh đã nhập vào giòng huyết quản, quý vị sẽ không bao giờ từ bỏ chiếc máy ảnh được". Có nhiều người bạn ảnh, đêm đêm nằm bên cạnh “bà xã” vẫn nhớ chiếc máy ảnh như người nghiện á phiện lúc nào cũng nhớ cái “bàn đèn”.
Bữa cơm trưa được các chị “chuẩn nhiếp ảnh gia” chuẩn bị chu đáo bằng món bò kho, dưa chuột, bánh mì. Món bò kho ngon thật là ngon, các chị chuẩn bị 3 bếp lò ga hâm nóng bò kho nên càng ăn càng thèm và không thấy no. Tạ ơn Thượng đế đã dựng nên người phụ nữ không phải chỉ để đi . . . “sốp-pin” mà còn có khả năng quán xuyến việc gia đình, đãm đang phần ẩm thực, đúng là “nội tướng”. Thảo nào quý ông không cưng, chiều. Tôi nghe anh, em trong đoàn săn ảnh nói người nấu món bò kho là “chuẩn nhiếp ảnh gia” Phương Dung. Nhìn chị mảnh mai, nhanh nhẹn như một nữ sinh, ngồi chung xe với tôi lúc nào cũng nghe chị nói chuyện líu lo như tiếng hót chim sơn ca, mục đích giúp bác tài không buồn ngũ. Tôi ngồi ghế trước, thỉnh thoảng cũng được chị mời ly cà phê sữa nóng rót từ bình thuỷ, khi quả chuối tươi, trái bắp nấu còn âm ấm, trái quít ngọt hoặc các loại “chip” (thức ăn vặt). Nhìn chị mang máy đi tìm vị trí săn ảnh, tôi nghĩ nếu chị đứng săn ảnh giữa ngọn đồi cao có gió thổi mạnh chắc chị bay mất nhưng chị nấu món bò kho ngon đáo để. Ngồi ăn món bò kho giữa công viên, bàn ăn phủ khăn giấy trắng, tôi có cảm tưởng như đang ngồi ăn trong một nhà hàng khang trang tại Little Saigon, có đầy đủ, rau quế, rau thơm, chanh tươi, ớt hiểm . . .
Sau bữa cơm trưa, chúng tôi vội vả đến khu Chicken Point để kịp chụp nhiều cảnh đẹp do ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu vào những bức tường đá đỏ sừng sửng trãi dài trên lưng chừng đồi. Tôi không rỏ tại sao có địa danh Chicken Point, quan sát không thấy có trại chăn nuôi gà hay những dịch vụ liên quan đến gà. Ở đây có một nhà nguyện đạo Tin lành tuy nhỏ nhưng lối kiến trúc đẹp tên Chapel Holy Cross nên con đường nhỏ từ liên tỉnh lộ 179 (Hwy 179) dẫn vào khu Chicken Point có tên Chapel Road. Địa điểm này có nhiều du khách và nhiếp ảnh gia đến săn ảnh hơn những nơi khác.
Hôm nay thời tiết quá ưu đãi đoàn đi săn ảnh chúng tôi, không quá nóng kể cả buổi trưa, 6 giờ chiều vẫn còn ánh sáng. Tuy nhiên, máy ảnh đã no nê nhưng “thợ săn” bắt đầu thấy đói. Họ rối rít gọi nhau (gọi bằng máy walkie-talkie) và chuẩn bị lên xe về khu trung tâm thi trấn tìm nhà hàng ăn, ngủ sớm chuẩn bị ngày mai sẽ tiếp tục chạy đua theo ánh bình minh.
Ngồi trong xe bàn bạc nhau bữa ăn tối. Ở đây không có nhà hàng Việt Nam, Tàu, Thái, hay Đại hàn nên “no choice” đành phải ăn pizza. 31 thực khách vào một lúc làm nhà hàng khó sắp xếp ngồi chung mặc dù ông Dean Vũ (trưởng đoàn) đã điện thoại đặt chổ trước khi đến. Chúng tôi ngồi riêng nhiều bàn, hoá đơn (bills) tính tiền từng bàn nhưng chủ nhà hàng vẫn đòi tiền “tip” 15% như ngồi chung nhóm.
Bàn chúng tôi 6 người, “order” mỗi người một chai bia (3 Corona, 3 Heineken), 2 bánh pizza cở trung (medium size), 2 lớp nhân (2 topping). Vui, đói, mệt nên ăn rất ngon. Bill tính tiền $93.60, mỗi người chi $16 (gần bằng tiền một con cá nướng da dòn, 2 người ăn)). Nhìn hoá đơn, một chai bia $5, một bánh pizza $25. Mặc dù bị “xẻo nhẹ” một góc túi tiền nhưng mọi người điều vui vì memories card máy ảnh mỗi người đều chứa đầy hình ảnh đẹp.
Vào khách sạn, mỗi xe ngủ chung một phòng, nhường nhịn nhau sử dụng phòng tắm, tôi cắm điện “sạc” pin máy ảnh và điện thoại di động. Vừa nằm xuống đã có tiếng . . ngáy. Phòng tôi sáu người, 5 tiếng ngáy trầm, bổng như âm điệu ngũ cung “hò, xự, xang, xê, cống” quyện vào nhau nghe như một bản đàn hoà tấu thời thượng cổ. (Tôi chưa góp tiếng ngáy vì chưa ngủ nên may mắn nghe được bản hoà tấu . . . ngáy này.)
Trước khi vào khách sạn, ban tổ chức nhắc nhở mọi người, 6 giờ sáng hôm sau (chúa nhựt, 17-10-2010) phải có mặt tại bãi đậu xe. Sáng mai sẽ ra khu Bell Rock chụp cảnh bình minh. Muốn chụp dược ảnh đẹp cảnh bình minh, đoàn săn ảnh phải đến nơi khi vầng thái dương vừa ửng hồng nơi đỉnh đồi. Vừa đến bãi đậu xe, trời còn lờ mờ tối chưa thấy rỏ mặt người, tôi nghe tiếng cô Jennifer Cúc Nguyễn khoe: "Trưa nay mời chú Anthony ăn cơm nóng với món gà xào sả . . . không có ớt, con gái bố nấu đấy (từ lúc tôi tham gia hội nhiếp ảnh PSCVN, (2008) cô Jennifer Cúc Nguyễn xem tôi như ông “bố”, “bố cao niên” chứ không phải “bố già” đâu nhé vì chưa phải chống gậy đi săn ảnh.) Tôi ngạc nhiên, thông thường tôi nghe nói món thịt gà xào sả, ớt nhưng hôm nay cô Cúc khoe nấu món gà xào sả . . . không có ớt. Lạ quá, đây là món ăn đặc biệt, do cô Cúc nấu chắc ngon lắm.Tuy nhiên, khi bữa cơm bày ra trên bàn người nội trợ giải thích sở dĩ món gà xào sả không có ớt vì trong đoàn săn ảnh có nhiều người không quen dùng vị cay nên ớt xào chín để riêng, khi ăn tuỳ khẩu vị mỗi người cho thêm vào. À, thì ra thế. Tôi thầm thán phục cô con gái tuổi đời quá trẻ nhưng có sáng kiến độc đáo trong việc nội trợ. Những bữa ăn dã chiến khi đi săn ảnh, tuy ở ngoài công viên, bên giòng suối hay dưới tàng cây nhưng nhờ tình người đậm đà, quý mến nhau làm thức ăn tăng thêm hương vị.
Bell Rock là một vị trí quen thuộc của quý vị nhiếp ảnh gia khắp nơi và các lớp nhiếp ảnh đưa các “chuẩn nhiếp ảnh gia” đến thực tập săn ảnh. Ở đây, ngoài những ngọn đồi đá đỏ có nhiều hình thể khác nhau, có một ngọn đồi đá đỏ hình thể như một cái chuông khổng lồ sừng sững ở hướng Đông, nên gọi là “Bell Rock” kế bên là những eo núi, triền đồi tạo nên nhiều cảnh đẹp lúc bình minh.
Quãng đường từ khách sạn đến Bell Rock không xa nhưng xe chạy vòng quanh qua nhiều triền đồi, tuy không có rừng cây thông hay suối, hồ như ờ vùng cao nguyên Bishop, California, nhưng khung cảnh buổi ban mai êm đềm gợi nguồn cãm hứng, từ trong máy walking talking tôi nghe tiếng ca trầm ấm, ngọt ngào của một nữ “chuẩn nhiếp ảnh gia” nào đó: “Đường lên núi rừng, sao hãi hùng, ôi gió lộng, bao ước vọng làm xao xuyến tim tôi. Đường lên núi rừng . . . (Bài “Nụ Cười Sơn Cước”, nhạc sĩ Tô Hải sáng tác).
Đoàn xe chạy gần đến Bell Rock, nhìn hướng đông, một vùng màu đỏ rực trên đỉnh đồi làm mọi người vừa nôn nao, vừa lo lắng. Cũng từ trong máy walkie-talkie, giọng ca vừa dứt có tiếng nói: "Nếu đến nơi trời sáng quá, màu đỏ loãng vào ánh bình binh cảnh sẽ không còn nét đẹp như bây giờ, uổng lắm.” Tuy nhiên, nhờ ban tổ chức có nhiều kinh nghệm và nghiên cứu kỷ thời gian, không gian ở những vùng chuẩn bị đến săn ảnh nên đoàn xe 5 chiếc đến vị trí đã chọn, màu mây đỏ trên đỉnh ngọn đồi chưa thay đổi, ở khe núi đã toả chút ánh sáng đầu ngày tô màu những cụm may đang bàng bạc trên không trung biến thành 2 màu trắng xám làm tăng thêm nét đẹp thiên nhiên cảnh bình minh.
Chúng tôi đến sớm nhưng cũng có vài nhiếp ảnh gia khác đến đây sớm hơn. Xe vừa ngừng, mọi người xuống xe, vác chân 3 càng, máy ảnh chạy túa ra dưới ánh sáng lờ mờ, tìm vị trí thích họp đặt máy ảnh.
Khu vực này khá rộng nên mọi người dễ dàng tìm vị trí đặt máy ảnh. Tôi tà tà cũng tìm được một vị trí tốt. Quan sát toàn cảnh thấy ống kính mọi người đều quay về hướng đông. Bên này những ngọn đồi toàn màu đen không còn là màu đỏ như nhìn thấy lúc ban ngày, bên kia toả màu sáng hồng, chiếu vào những áng mây trên không trung thành màu trắng xám. Ôi! Tạo hoá vẻ bức tranh cảnh bình minh quá đẹp. Tôi nghe tiếng bấm máy lia chia, chân máy giữ nguyên vị trí, chỉ quay máy ảnh đổi bố cục.
Mặt trời lên dần, hưóng đông không còn cho cảnh đẹp buổi bình minh, mọi người tảng ra tìm vị trí chụp cảnh hướng tây. Cảnh đẹp hướng đông nói lên sự huyền bí, vươn lên của sinh vật; nét đẹp hướng tây cho ta thấy cảnh bao la, hùng vỉ của vũ trụ. Chụp cảnh hướng tây khi áng sáng mặt trời tạo cho sườn đồi nhiều mãng sáng, tối theo hình thể ta cũng có thể chụp được nhiều cảnh đẹp thiên nhiên, huyền dịu.
Rời Bell Rock 9:30 sáng, đoàn săn ảnh đến khu Sky Ranch Park. Giờ này ánh sáng mặt trời đã tỏa khắp một vùng thung lủng hướng tây có hai ngọn đồi đá màu trắng phủ bằng màu xanh các loại cây vùng nhiệt đới, lá thưa, tàng nhỏ nên không che kín sườn đồi, nhìn cũng bắt mắt. Dưới thung lũng là khu gia cư, có khu lợp toàn mái ngói đỏ, có vùng lợp vật liệu màu trắng.
Gần 11 giờ trưa đoàn săn ảnh trở lại Red Rock Pass Park vì ngày hôm qua có một cảnh đẹp bên tả ngạn bờ suối nhiều bạn ảnh chưa chụp được. Chụp cảnh bờ suối có nhiều rủi ro hơn chụp cảnh núi, rừng. Trưa nay tại bờ suối này có bạn ảnh bi trượt chân ngã xuống suối ướt cả áo, quần; may mắn chiếc máy ảnh không bị rơi xuống nước. Viết đến đây, tôi nhớ lại năm 2009, nhiếp ảnh gia kiêm giảng viên khoá 8 Lê Hải hướng dẫn anh, chị khoá 8 đi săn ảnh mùa thu lá vàng vùng cao nguyên Bishop, vì muốn chụp cảnh đẹp, độc đáo bên bờ suối đã làm rơi cả hai chiếc máy ảnh thứ “xịn” xuống nước nên dịp đi săn ảnh năm ấy, nhiếp ảnh gia Lê Hải ra đi tay có (có 2 chiếc máy ảnh), trở về tay không (không có tấm ảnh nào). Tuy nhiên, lần đi săn ảnh nào nhiếp ảnh gia Lê Hải cũng không bỏ cuộc.
Bữa cơm trưa với món gà xào sả . . . . không có ớt cũng được bày ra tại bàn ăn trưa hôm qua trong Red Rock Pass Park. Nhìn 3 nồi cơm điện đã mở nắp còn đang toả hơi nóng càng làm tăng thêm cơn đói bụng vì từ sáng đến giờ bận lo săn ảnh bỏ quên dạ dày. Tôi đảo mắt nhìn 2 xoang thịt gà xào sả cũng còn đang bốc khói, thầm thán phục sự khéo léo của các cô, các chị “chuẩn nhiếp ảnh gia”. Mọi người vui vẻ nói nói, cười cười, tôi lặng thinh thầm nghĩ :”Trong gia đình nếu không có bàn tay “nội tướng”, mọi người chắc phải ăn “Cơm Chỉ” quanh năm. Bữa cơm trưa chấm dứt bằng món thanh long tươi do anh, chi Can Lâm tiếp tế miễn phí vì cây nhà, lá vườn.
Hơn 3 giờ chiều, đoàn xe đến thủ phủ Phoenix, Arizona trực chỉ hướng tây trên xa lộ Liên bang số 10W. Về đến Little Saigon 9:30 đêm chúa nhựt, 17-10-2010 tại điểm hẹn là một tiệm ăn như thường lệ đã có bạn bè trong hội ảnh, vợ, con ra đón chồng, cha hoặc chồng ra đón vợ. Vắng nhà chỉ 2 ngày, 2 đêm mà sự nhớ nhung tưởng chừng như đi biền biệt từ lâu lắm không bằng.
Vào tiệm ăn, ngồi chung bàn, sau khi ăn phần ai nấy thanh toán. Hí . . . Hí. . . Hí . . .
Đó là truyền thống của hội từ trước đến nay. Hí . . . Hí . . . Hí . . .
Kết thúc bài viết hôm nay, tôi hân hạnh thay mặt các anh, chị trong đoàn đi săn ảnh Sedona cám ơn quý vị trong ban điều hành, ban giảng huấn khoá 9 lớp nhiếp ảnh nghệ thuật năm 2010 thuộc hội PSCVN. Đặc biệt, cám ơn nhiếp ảnh gia Dean Vũ, trưởng ban hướng dẫn chuyến đi, nhiếp ảnh gia Lê Hải góp nhiều ý kiến kỷ thuật, các bác tài, nói chung, xe số 5 có anh Don, anh Thanh và nhiếp ảnh gia Lê Hải luân phiên nhau đưa anh, chị em đi đến nơi, về đến chốn an toàn. Cuối cùng, đối với các chị “chuẩn nhiếp ảnh gia” kiêm “chef cook” không những chỉ cám ơn mà phải mang ơn vì những bữa ăn rất ngon và chuẩn bị đầy đủ.
Cầu mong hội PSCVN ngày càng thăng tiến và dịp triển lãm ảnh tháng trong ngày mãn khoá 9 năm 2010, khách thưởng ngoạn sẽ có dịp ngắm những bức ảnh đẹp của các bạn ảnh. Chúc tất cả quý vị thành công mọi phương diện.
Activity images by Ngọc Phina Castillo